Chia Sẻ Khi Người Khác Cần
Trung tâm Sức khoẻ Nam Giới Men's Health
Dạ thưa Thầy! Việc chia sẻ những điều mình chiêm nghiệm cho người khác có cần thiết và có ích cho họ không ạ?
Khi con chiêm nghiệm điều gì, con cũng chỉ lặng yên thấy biết một mình (nếu không vội vã trình pháp với Thầy). Nhưng khi vô tình gặp ai đó có nhắc đến vấn đề liên quan, con lại khởi tâm muốn chia sẻ.
Con vẫn thận trọng trong suốt quá trình, ngã mạn (khoe khoang) có khởi lên nhưng lại tắt, rồi khởi rồi tắt vì con vẫn biết, khi khởi nhiều lần khi khởi rất ít, con không sợ nó, vì con vẫn thấy nó tuy sinh nhưng lại diệt. Nhưng phần nhiều là tâm muốn chia sẻ và nghĩ “biết đâu sẽ có ích”, nên con vẫn tùy duyên làm.
Hôm nay con lại chợt nghĩ mỗi người có con đường giác ngộ riêng, mình chia sẻ vậy có thực sự tốt cho họ không, khi mà mình đâu có đi con đường của họ?
Đôi khi, con chia sẻ gì đó người ta không hiểu, con lại nghĩ “không sao, bạn hiểu bạn là được, không cần phải hiểu tôi”, rồi con nghĩ, nếu là vậy thì mình nói ra làm gì cho thêm rối rắm?
Giả sử con biết rõ họ, thì con biết điều gì có ích cho họ và chia sẻ, nhưng thực lòng con chưa thể biết rõ họ, con chỉ chia sẻ với ý nghĩ có thể là có ích có thể không thôi ạ.
Kính mong Thầy khai thị cho con!
Trả lời:
- Chỉ chia sẻ cái người khác cần chứ không chia sẻ cái mình cần.
- Không nên chia sẻ cái người khác chưa cần.
- Khi cần, người ta tự tìm đến, lúc đó nên lắng nghe họ để thấy họ vướng mắc chỗ nào mới có thể giúp họ tự thấy, tự hóa giải vướng mắc của họ. Như vậy là tuỳ duyên thuận pháp vô ngã vị tha…
Thầy Viên Minh – Trích Hỏi & Đáp trungtamhotong.org