“Bản Lai Vô Nhất Vật”
Trung tâm Sức khoẻ Nam Giới Men's Health
Con,
Ở đây thầy chỉ có thể nói tóm tắt rằng con không nên quá tin tưởng vào Kinh Luận về sau, vì phần lớn đã bị rơi vào hai cực đoan:
– Một là nặng về lý nên đã biến Đạo Phật thành hệ thống tư tưởng triết học. Cũng rất hay, nhưng thực ra chỉ tạo thêm nhiều ảo tưởng tinh vi “siêu đẳng” hơn trong giới tự cho mình là trí thức mà thôi.
Khi con đang đau khổ thì có vẻ như nó giúp con bay bổng trong lý tưởng siêu huyền mà quên đi những khổ đau trần thế. Nhưng đó chỉ là trò lừa bịp tinh vi của lý trí vọng thức!
– Hai là nặng về đức tin nên đã biến Phật Giáo thành tín ngưỡng dân gian, hạ thấp Phật xuống thành Thần Linh ban ơn cứu khổ, để rồi chỉ biết cúng bái cầu xin.
Khi người ta khốn khổ, đó đúng là liều thuốc an thần hay giảm đau hữu hiệu nhất thời. Nhưng thực tế, bệnh vô minh ái dục, tà kiến tham ái, chỉ càng sâu nặng thêm thôi!
Đức Phật là bậc giác ngộ sự thật, nên Ngài đơn giản chỉ ra sự thật hiển nhiên ấy, mà vì nhận thức và hành vi sai lầm về cuộc sống nên người ta không thấy ra để rồi tự chuốc lấy khổ sầu, nếu chỉ ra mà họ thấy được thì liền hết khổ.
Sự thật ấy không ở trong hệ thống lý luận nào kiểu triết học hoặc tín ngưỡng, nó đơn giản như nó đang là mà không cần gán vào đó bất kỳ khái niệm nào dù là có hay không, thường hay đoạn, giả hay chân…, nó ở ngay nơi những trình hiện của thân, của cảm giác khổ vui, của thái độ nội tâm thương ghét, của pháp tương giao tự nhiên hoặc mối quan hệ ràng buộc… hay nói cách khác, ngay nơi thực tại thân tâm cảnh đang là này chứ không gì khác.
Vì vậy, không phải trốn lánh khổ đau trong những khái niệm lý tưởng cao siêu hoặc trong những pháp môn tu luyện để lấy bỏ, chọn lọc, để được bình an, thanh thản, thoát khổ được vui… mà chính là thấy ra khổ đúng bản chất thật của nó ngay đây và bây giờ như nó đang là.
Thấy ra tánh tướng thể dụng của khổ như chính nó biểu hiện trung thực ngay đó chứ không phải theo bất kỳ một khái niệm có sẵn trong kinh điển tôn giáo hay triết học nào. Quên hết đi,”chỉ nhớ trên đầu một chữ như” thôi cũng đã quá nhiều.
“Bản lai vô nhất vật” không phải là “không có gì cả” mà là vượt ngoài khái niệm có-không, chân-giả…; cũng không phải Thể Tánh là Không còn Tướng Dụng mới Có; hoặc có là giả không là thật… mà ngay đó đừng nghĩ có nghĩ không, nghĩ thiện nghĩ ác, nghĩ đúng nghĩ sai, nghĩ chân nghĩ vọng gì cả, chỉ đơn giản thấy nó trọn vẹn như nó đang là.
Chỉ cần sống trọn vẹn trong một sát-na không thêm bớt, chấm dứt mọi nỗ lực trở thành… là đang trở về với sự sống muôn đời, không sinh diệt, dù ngay đó là nỗi khổ hay niềm vui.
Đó chính là điều Thiền sư Huyền Giác đã từng nói:
“Vô minh thật tánh tức Phật Tánh
Huyễn hoá không thân tức Pháp Thân”
Chào con.
Thầy Viên Minh
Trungtamhotam.org
Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: